Thông tin Việt - Mỹ

Bánh pizza đầy ắp tình người của hai cha con người Việt

Trong cái se lạnh của những ngày mưa phùn ở Little Saigon, hai cha con người Việt đã làm ấm lòng những người bạn vô gia cư bằng chiếc bánh pizza mua ở Costco.

“Hai cha con tôi hôm nay hẹn ăn trưa với vài người bản xứ vô gia cư mà tôi mới gặp cách đây một ngày. Tôi chọn khu Costco để tiện cho họ tụ tập, và cũng để mua pizza mời họ ăn cho tiện,” ông Giang (John) Nguyễn, cư dân Westminster, trước chợ Costco, Fountain Valley.

Được hỏi lý do ông hẹn những người không hề quen biết, ông nói thêm: “Có nói chuyện với họ sáng hôm qua tôi mới biết được họ là người Mỹ bản xứ, vô gia cư nhưng từng có cơ sở làm ăn như chính tôi bây giờ. Thế là chúng tôi hẹn nhau ra đây. Tôi cũng chưa biết nhiều về họ.”

“Buổi tối về nhà, giữa bữa cơm, tôi nói ý định mời những người này đi ăn trưa. Con trai tôi, Anthony Nguyễn, 19 tuổi, sinh viên trường Orange Coast College, đòi đi theo, vì cháu nói khoảng 2 giờ chiều Thứ Tư cháu mới có lớp,” người cha kể trong khi chờ đợi những người khách mời.

Ông Giang cho biết ông làm trong ngành thiết kế nghệ thuật (graphic design) và người con trai thích làm việc xã hội. Cà hai cùng tới Costco trước giờ hẹn, để mua sẵn hai cái bánh pizza lớn. Trong khi đó, trời bắt đầu mưa lâm râm.

“Kìa một người tới rồi. Con ra mời anh ấy tới bàn ngồi đi. Ba đi trả tiền và lấy vài cái ly để uống nước,” ông Giang bảo con, rồi hấp tấp đi lấy nước.

Thêm anh Jimmy (bìa phải) đến sau cùng ăn trưa.

Anh này tên Vincent, tóc dài, râu ria, mang kính đen, dựng chiếc xe đạp dựa vào cạnh một chiếc bàn phía sau, đặt chiếc ba lô xuống đất, rồi tới bắt tay cậu Anthony.

“Còn vài người nữa. Họ nói sẽ tới sau,” anh Vincent nói, rồi đưa tay nhận dĩa bánh pizza, ngồi ăn ngon lành.

Anh cho biết về quá khứ của anh: “Tui còn nhớ, ngày tôi bị ‘laid off,’ nghỉ việc vào giữa Tháng Bảy, 2015. Xưa tôi làm ngành điện cho một hãng sản xuất bộ phận ngắt điện. Tới nay đã ba năm, nhưng tôi không tìm ra việc làm. Tui có lúc đi nhổ cỏ dại trong sân trước của một nhà hàng Việt Namgóc Harbor và Edinger để kiếm sống qua ngày. Sống lang thang tuy cực, nhưng thoải mái, không có gì để lo.”

Anh cho biết năm nay anh 54 tuổi. Anh có ba người con và của ba đời vợ khác nhau.

Ông Giang lấy bốn ly nước lạnh trở lại, mời khách.

“Tui muốn uống một chai bia. Ăn pizza phải uống bia mới ngon!” người khách vô tư nói.

“Tiếc quá, quầy Costco không bán bia. Uống đỡ nước lạnh đi anh. Ăn nhiều đi. Hôm nay trời mưa, chắc những người khác không đến,” nói xong ông Giang bắt đầu mời bất cứ người nào đi ngang qua.

Anh Vincent ăn ngon lành và nói: “Người Việt Nam rất tốt!”

“Xin mời ông bà ăn chung với những người khách vô gia cư của chúng tôi. Hôm nay họ đến ăn chung với chúng ta!” ông nói xong, quay lại nhắc anh Vincent ăn thêm.

Người qua đường, khi hiểu câu chuyện, tỏ vẻ cảm phục nghĩa cử của hai cha con ông Giang. Họ cám ơn và nói để nhường thức ăn cho những người tới sau.

Cùng lúc đó, một người cao ráo, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai có chữ A tiêu biểu cho đội bóng chày Angels, mặc chiếc áo lạnh đen có chữ Blackdot và hai mũi tên chéo trên ngực áo. Anh dựng chiếc xe đạp, rồi lại bàn ngồi ăn chung.

Anh Vincent giới thiệu: “Đây là Mike. Anh cũng sống trong khu xung quanh chợ Costco này.”

Ông Giang hối người con trai mau lấy hai miếng pizza lại mời người khách mới.

“Ăn tự nhiên nhé. Anh là người thứ hai. Bánh còn nhiều. Đây là ly nước của anh. Tôi là John Giang,” anh nói và siết tay người khách mới quen.

Trong bữa ăn, mọi người tỏ vẻ thông cảm như đã biết nhau từ lâu.

“Tôi thấy anh Mike khỏe mạnh. Sao anh không tìm việc gì để làm?” ông Giang hỏi.

“Tôi là thợ chuyên sửa ống nước. Trước tôi cũng kiếm được khá tiền. Nhưng tôi thú thật là tôi nghiện thuốc nên không đủ xài. Bây giờ lâu lâu có người mướn tôi cũng làm. Tôi sống tự do riết rồi quen. Tôi không thể sống trong nhà được!” anh Mike nói một hơi.

“Tui chơi thuốc từ hồi học trung học nên có biệt danh là ‘Weeds.’ Bây giờ tui cũng còn hút. Lúc này hút cần sa hợp pháp nên không bị cảnh sát quấy rầy, nhưng cũng có khi bị bắt vì tội uống rượu nơi công cộng!” anh nói.

Anh Mike trong lúc trò chuyện, hỏi: “Có phải Người Việt Nam tin là điềm may khi có người vô gia cư đến ngủ trước nhà họ, phải không? Người Việt Nam rất tốt!”

“Tôi không nghĩ đó là điềm may, nhưng thường là người Việt chúng tôi giúp được là giúp. Dù sao chúng tôi cũng từng trải cảnh sống màn trời chiếu đất rồi. Tôi mặc chiếc áo khoác cũ này. Các anh thấy chữ SD không? Tượng trưng cho đội bóng chày Padres San Diego đấy. Tôi mua cũ, nhưng vẫn quý chiếc áo này vì khó tìm ra chiếc áo thứ hai!” ông Giang nói.

Cậu Anthony cùng cha tìm áo thun đúng kích cỡ để tặng.

Sau khi hai người ăn gần hết một chiếc bánh pizza, hai cha con ông Giang lấy những chiếc áo thun màu xanh và túi xách đen để làm quà tặng hai người không nhà.

“Tôi dự định đưa họ vào trong Costco để xem họ cần gì, tôi sẽ mua tặng họ, nhưng Costco nói chỉ hội viên mới được vào. Tôi sẽ kiếm cách khác khi có thể,” ông Giang nói.

Sau khi phát áo và túi cho hai người, ông nói họ đem hết phần pizza còn lại về ăn sau.

Lúc này anh Mike mới thú thật: “Lúc mới tới là lúc mà tôi thấy bụng đói như cào. Thảo nào ăn nhiều.”

“À có thêm anh Jimmy tới kìa,” anh Mike chỉ tay nói.

Ông Giang tới bắt tay và mời ăn bánh pizza. Ông cũng tặng anh Jimmy áo thun và túi xách, rồi ông vội vã chào mọi người.

“Bây giờ tôi xin phép phải đưa cháu đi học. Lần sau tôi sẽ nấu phở Việt Nam và đem đến mời các anh!” ông Giang nói rồi chia tay ba người bạn mới quen.

Mùa Giáng Sinh là mùa của chia sẻ, của tình yêu thương, nhưng chuyện hẹn hò ăn trưa của hai cha con người Việt với những người vô gia cư là một món quà ý nghĩa, đầy ắp tình người.

Tinnuocmy.com

Các tin cùng chuyên mục Thông tin Việt - Mỹ

Cộng đồng người Việt là 1 trong những cộng đồng Châu Á lớn nhất nước Mỹ. Ngôn ngữ Việt được xem là ngôn ngữ rất mạnh sau tiếng English và Spanish. Bao nhiêu năm qua với kinh nghiệm sống tại nước...

INFORMATION

Liên hệ